Có phải là chơi vơi
Chúng
tôi bước vào nhà hàng, trước mắt tôi là người đàn ông ngoại quốc gần 50 tuổi,
ông không có nhiều nét nổi bật, với dáng người to cao, gương mặt tròn đầy và nước
da trắng hồng đặc trưng của những người ngoại quốc thành đạt và viên mãn. Cô bạn
tôi quen Henry từ trước nên hai người nói chuyện rất thoải mái, thi thoảng tôi
lại bắt gặp ánh mắt Henry nhìn cô rất lạ.
Sau
đó vì công việc mà tôi và Henry thường xuyên gặp nhau, ông chê tiếng Anh của
tôi thật tệ và ngỏ lời muốn phụ đạo tiếng Anh cho tôi mỗi tuần ba buổi, tôi mừng
quýnh lên vì tôi đang rất muốn học thêm tiếng Anh, giờ lại có một người ngoại
quốc nói giỏi tiếng Anh phụ đạo cho thì còn gì bằng. Tuần ba buổi, tôi gặp
Henry lúc thì vào buổi trưa tại đại sảnh có quán café rất đẹp ở khách sạn
Horison nơi Henry làm quản lý Casino, lúc buổi tối tại một nhà hàng ven hồ Thủ
Lệ. Chúng tôi thường vừa ăn vừa nói chuyện, tôi kể về cuộc sống của mình, về tuổi
thơ với những trưa hè bỏng cháy đầu trần trên bãi cỏ, đồi sắn ngút ngàn xanh mướt,
và những mùa đông sương muối phủ bụi mờ con ngõ nhỏ, về phong tục tập quán ở
quê tôi. Henry thường ngồi say mê nghe tôi kể rồi sửa cho tôi những lỗi sai,
đôi khi tranh luận về một từ nào đó, tôi lại lấy nụ cười lấp liếm mỗi khi nói
sai ngữ pháp, Henry thường sững lại khi bất chợt gặp nụ cười của tôi, Henry bảo
“Em có nụ cười thật đẹp”.
Hôm ấy, sóng Hồ Tây tròng trành, cứ thổi dạt dào làm chúng tôi chao đảo, cái rét như
đóng bang từng giọt café dưới đáy cốc. Henry kể về cuộc sống của mình cho tôi
nghe trong tiếng gió bấc rít lên ngoài mặt nước. Ông đã li dị vợ hai năm vì người
vợ không chịu được những năm tháng chờ đợi chồng đằng đẵng, Henry phải đi hết
nước nọ đến nước kia để quản lý những
Casino có cổ phần của mình mà bà vợ lại không đủ sức khỏe để theo chồng di chuyển
đi các nước, có lẽ họ không đủ tình yêu để hy sinh cho nhau. Rồi đột nhiên
Henry dừng lại: “Còn em, em có hạnh phúc không?”, tôi đưa tay kéo chiếc khăn
len mỏng đang hờ hững trên vai: “Em hạnh phúc” nhưng ánh mắt thì lại trào lên
những đợt sóng cô liêu.
Sau
hôm đó, tôi và Henry thường xuyên gặp
nhau hơn, Henry mời tôi đến khách sạn Melia để nghe cô ca sĩ người Malaysia hát
những bản rock đầy gợi cảm, những đêm trầm lắng nghe bản giao hưởng trong nhà
hát lớn, hoặc đến nhà hàng sang trọng dành cho những doanh nhân nước ngoài, đến
Casino của các khách sạn xem thử họ chơi bạc bằng máy như thế nào. Henry đã
mang tôi vào thế giới của ông lúc nào không hay, thế giới mà tôi chưa một lần
được biết đến, thế giới thượng lưu. Tôi như cô bé lọ lem đang đi lạc, vui thú với
những bữa tiệc cung đình.
Rồi một
hôm Henry và cô bạn cùng hai người nữa rủ tôi đi xuống Casino Đồ Sơn chơi hai
ngày cuối tuần, tôi cứ ậm ừ vì tôi không thể đi hai ngày đó được, những ngày cuối
tuần tôi phải về với con, tôi tưởng tượng ánh mắt con bé khát khao nhìn ra ngõ
ngóng chờ dáng mẹ, lòng tôi lại chùng xuống. Nhưng tôi không muốn vì mình mà bạn
mất vui. Cô bạn vẫn đang cố gắng thuyết phục tôi thì Henry nhắn tin hẹn gặp tôi
để nói chuyện, tôi đến khi bóng chiều bắt đầu đỏ ối trên tán cây.
- Em
có tin cô bạn của mình không?
Henry
hỏi khi tôi chưa kịp uống xong một ngụm nước cam vắt.
- Tin
chứ ạ.
Tôi tròn xoe mắt ngạc
nhiên.
- Em
có tin tôi không?
Henry
vẫn không rời mắt khỏi tôi.
- Em
tin.
Tôi
ngật đầu lo lắng.
- Nhưng
em hãy nhớ Ruda còn có thể bán Chúa của mình đấy. Tôi muốn thú nhận với em tôi
và cô bạn của em là người tình của nhau
đã lâu lắm rồi, từ khoảng hai năm về trước khi tôi sang Hà Nội công tác đợt đầu
tiên.
Mặt
Henry cúi xuống né tránh ánh mắt ngạc nhiên của tôi.
- Vậy
có gì đâu ạ, em vẫn chỉ là bạn của hai người thôi mà.
Và
bây giờ tôi chợt hiểu ánh mắt của Henry nhìn cô bạn khi chúng tôi gặp nhau.
- Nhưng
chuyện không đơn giản chỉ có vậy, vì tôi yêu em, tôi cũng không biết là tôi đã
yêu em từ khi nào, có thể từ những cái nhíu mày khi em đang cố tìm ra một từ mới,
hay cách em cong môi hờn dỗi, hay chính nụ cười ánh mắt của em tôi cũng không
biết nữa. Hình ảnh của em ngấm dần vào tôi đến nỗi, mỗi lần làm tình với cô ấy tôi lại chỉ nghĩ đến em và tôi
đã thú nhận tất cả tình cảm của mình dành cho em với cô ấy, cô ấy lạnh lùng bảo
cô ấy đã biết hết bởi cách tôi nhìn em đã nói lên tất cả. Cô ấy sẽ giúp tôi có
được em với một khoản tiền tôi phải trả cho cô ấy. Đó chính là lý do có cuộc đi
chơi cuối tuần này. Đêm qua và cả ngày hôm nay nữa tôi đã day dứt rất nhiều,
tôi khao khát có em nhưng không phải bằng cách ấy, tôi hiểu rằng, nếu tôi làm vậy
thì tôi sẽ vĩnh viễn mất em.
Henry
nói chậm rãi từng lời cố cho tôi hiểu rồi luống cuống cầm cốc nước lọc uống một
hơi thật dài.
Tôi
cũng cầm lấy cốc nước và vô thức uống như thể tôi đang tống vào cổ họng mình một
tảng bang to lắm, nó đè nghẹn cổ họng tôi, buốt nhói.
- Mặc
dù em không hiểu tại sao cô ấy lại làm thế với mình, nhưng em không trách cô ấy
vì có thể cô ấy có lý do riêng để làm điều đó, em vẫn sẽ là bạn của hai người.
Tại sao hai người không cưới nhau vì cô ấy chưa chồng anh thì đã tự do. Còn em,
em đã có gia đình, chúng ta chỉ có thể dừng lại ở tình bạn.
Tôi cố
tìm lời để giải thích cho trôi chảy với vốn tiếng Anh ít ỏi của mình.
Kể từ
đó tôi ít gặp Henry hơn, tôi muốn né tránh thứ tình cảm từ người tình của bạn,
nhưng Henry thì ngược lại, Henry bắt đầu thể hiện tình cảm của mình dữ dội, mỗi
ngày Henry thường nhắn tin cho tôi tới 30 tin nhắn kỷ lục có hôm 50 tin. Henry
kể về công việc của mình, về tình cảm của mình về nỗi nhớ của ông với tôi. Một
tuần sau đúng ngày bão mùa đông trái mùa đổ xuống Hà Nội như trút nước, những mảng
vôi tường cũ kỹ phong sương rơi lả tả chỗ bức tường cửa sổ nơi tôi đứng. Henry
bất chợt hiện ra nơi khung cửa công ty
nơi tôi làm việc, chúng tôi vào một quán
café gần đó, Henry lấy chiếc khăn tay thoảng mùi hương ngọc lan lau những giọt
nước mưa còn đọng lại trên tóc tôi. Ông nắm tay tôi, tôi còn chưa kịp rút tay mình ra thì chiếc nhẫn đã nằm gọn
trong tay tôi:
- Em,
hãy lấy tôi nhé! Tôi biết em không có hạnh phúc, hãy bước qua và đến với tôi,
tôi sẽ cho em tất cả, con gái em nữa tôi sẽ mang lại cho con em một ngôi trường
học tập và phát triển ở một đất nước đẹp nhất thế giới.
- Em
xin lỗi em không thể nhận lời được, chúng ta chỉ có thể làm bạn.
Tôi
thấy mình lần đầu tiên nói trôi chảy tiếng Anh đên thế. Ngoài trời bão vẫn chưa
ngớt, những đợt gió điên cuồng quất vào những cành lá bằng lăng mơn mởn phơi rũ
rồi rụng lả tả. Phố đông đã chập choạng lên đèn…! Rồi mùa đông cũng qua, mùa
xuân đã đến Henry vẫn bền bỉ đứng đợi tôi mỗi tuần một buổi chỉ để nói câu “Hãy
lấy tôi nhé”. Mỗi tuần ông vẫn dạy cho tôi tiếng Anh và kể cho tôi nghe những đất
nước mà Henry sẽ đặt chân đến cùng tôi, Henry bảo hay em cứ đi thử với tôi một
chuyến sang Hồng Công vào tết này, em sẽ tha hồ vui chơi và mua sắm, em sẽ thấy
thế giới của em là ở đó, tôi thì vẫn cười và lắc đầu. Ông cười buồn “Em thật kì
lạ, em có đôi mắt của người đàn bà đầy đam mê và khao khát sống bản năng, nhưng em lại có trái tim của
người phụ nữ Á Đông đầy cam chịu”.
Thấm
thoắt tôi cũng đã làm bạn với Henry được
một năm, đã đến lúc Henry phải chuyển đến miền Nam nước Mỹ, lần cuối cùng tôi
ngồi với Henry tại một nhà hàng mang âm hưởng Pháp với không gian tĩnh lặng.
Henry cặm cụi gấp cho tôi con hạc giấy, ông áp con hạc giấy vào lòng bàn tay
tôi trong đó có dòng chữ tiếng Việt nguệch ngoạc “Xin em, hãy cho tôi làm một
người Hà Nội, nếu em đồng ý tôi sẽ xin ở hẳn lại Hà Nội làm việc”. Tôi vẫn chỉ
cười và lắc đầu. Henry bảo:”Tôi mê nụ cười của em, nhưng ghét cái lắc đầu của
em đến thế”.
Trước
khi chia tay Henry hẹn sẽ còn quay lại Hà Nội để thăm tôi, và giao hẹn chúng
tôi sẽ vẫn gặp nhau qua nick chát, Henry xin ngỏ ý muốn được cầm tay tôi đi dạo
quanh hồ đêm cuối cùng. Tôi chìa tay cho Henry nắm, bất chợt ông ôm tôi vào
lòng và khóc như một đứa trẻ, ông thì thầm: “Tôi yêu em lắm em biết không?”, nước
mắt Henry ướt đẫm vai áo tôi, nước mắt tôi cũng chợt chào ra, tôi khóc vì sắp
phải xa một người yêu mình đến thế, khóc vì thế giới cổ tích của mình sắp không
còn nữa.
Bạn hỏi,
tôi có nuối tiếc không? Tôi không nuối tiếc vì sự lựa chon này vì tôi và Henry
cách xa nhau quá nhiều về tuổi tác, về phong tục tập quán và về lối sống. Và
cái quan trọng hơn cả là tôi không yêu Henry, tôi không muốn mình mãi là con kiến
mà leo cành đa trong chính tính cảm của mình. Vì vậy thế giới của Henry không
thể có chỗ cho tôi.
Tạp chí điện tử Hoà Nhập, cơ quan ngôn luận của Hiệp hội Doanh nghiệp của Thương binh và NKT Việt Nam, liên tục cập nhật thông tin liên quan về lĩnh vực kinh doanh của Thương binh và Người khuyết tật như: Đầu tư, kinh doanh, thương mại, dịch vụ, bất động sản, sức khỏe. Ngoài ra, Tạp chí cũng xin giới thiệu tới độc giả những bài viết về chính sách cho người có công, tấm gương thương binh, người khuyết tật vượt khó, doanh nhân thương binh, người khuyết tật tiêu biểu, doanh nghiệp của thương binh và người khuyết tật. Kính mời độc giả đón đọc. Mọi ý kiến đóng góp và chia sẻ xin liên hệ qua email tapchihoanhap@gmail.com.