Hạnh phúc bất ngờ của hai cha con tật nguyền...

2017-04-03 14:48:35 0 Bình luận
Chồng mù lòa đôi mắt, vợ khuyết tật hai chân. Cô con gái sinh ra cũng mang nỗi buồn giống mẹ. Hành trình xây tổ ấm của những thành viên trong gia đình khuyết tật này thật quá đỗi nhọc nhằn…

Hai đời tật nguyền

30 năm trước, anh nhạc công mù Phan Kim Liên (SN 1950, ở thị trấn Phú Phong, huyện Tây Sơn, tỉnh Bình Định) đem lòng thương cô gái khuyết tật Đặng Thị Lợi (SN 1956, ở thôn Kiên Long, xã Bình Thành, huyện Tây Sơn). Tình yêu của đôi trai gái cùng cảnh ngộ không được gia đình hai bên ủng hộ, tạo điều kiện, trái lại còn bị ngăn cản vô cùng quyết liệt. Van xin, kiên trì thuyết phục mãi không được, hai con người “liều mạng” ấy đành dứt bỏ gia đình, xây dựng hạnh phúc với nhau chỉ bằng hai bàn tay trắng và một nghị lực đáng nể.

“Cái lý của gia đình phía tôi là hoặc tôi ở vậy hoặc ưng người nào dẫu khiếm khuyết đôi chút nhưng ít nhất phải sáng mắt để nương tựa tấm thân, chứ ưng người mù lòa như ổng về chẳng làm được gì thì cả hai vợ chồng đều khổ. Nhưng lỡ thương rồi nên nhìn ổng như vậy tôi càng thương hơn nên sống chết gì tôi cũng theo ổng. Ưng nhau về ở cùng, cả hai bên nội, ngoại đều giận lắm, cố tình bỏ mặc xem hai đứa sống làm sao, mấy cụ chắc mẩm rằng thế nào chúng tôi khổ quá rồi cũng phải giãn ra. Vậy mà trời thương, lấy nhau từ năm 1985 đến giờ, chúng tôi không cãi vã, bỏ nhau ngày nào. Ngược lại luôn đùm bọc, nương tựa nhau mà sống!”, bà Lợi gạt nước mắt kể.


Phút vui vầy của vợ chồng ông Phan Kim Liên.


Và cuộc sống ra riêng, tự bươn chải mưu sinh, chồng mù nuôi vợ ba lần sinh nở, vợ đi nạng nuôi chồng nằm viện mấy tháng trời mới thật đoạn trường. Cả nhà 5 miệng ăn trông vào hai sào ruộng và quầy tạp hóa nhỏ. Ông Liên nhìn vợ trìu mến, nói: “Mẹ tụi nhỏ chẳng may đôi chân bại liệt, đi lại yếu ớt nhưng ông trời bù cho đức tính siêng năng, đảm đang, thu vén việc nhà và đặc biệt là một “tinh thần thép”. Dẫu cho cái nghèo khổ bủa vây nhưng bả vẫn giữ lòng lạc quan, không nuôi sự trách hờn gì ai, xây dựng không khí gia đình vui vẻ, thuận hòa để tuổi thơ các con không bị ảnh hưởng và nhất là quyết tâm không để con cái thất học. Bả thường bảo tôi, đời mình khổ rồi nên phải cố gắng để chăm lo cho các con. Các con khôn lớn nên người là niềm vui lớn nhất cuộc đời bả”.

Lúc con còn nhỏ, để có thêm chút đỉnh phụ vợ, ông Liên đi đờn cho các gánh hát bội không chuyên. Anh Phan Đăng Tự (SN 1986, con trai lớn của vợ chồng ông Liên) theo bố nhất nhà, đêm ngủ thiếu bàn tay của bố vỗ về cứ giật mình khóc thét, người mẹ phải lấy áo chồng mặc để giả hơi bố cho con mà nước mắt đẫm gối. Học hết 12, Tự thi rớt đại học và đi xuất khẩu lao động ở Malaysia vào năm 2005, những tưởng đúng hạn 3 năm sau về có tiền giúp bố mẹ đỡ cảnh nghèo khó, ngờ đâu phải vất vưởng ở xứ người. “Đây cũng là thời điểm khó khăn nhất của gia đình, lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực, hối hận vì mình đã lấy vợ sinh con, trong khi lại không thể làm trụ cột nổi cho gia đình mình. Thời điểm đó, nếu không có bả bên cạnh động viên an ủi, có lẽ tôi đã buông xuôi cho số phận”, giọng ông Liên nghẹn ngào.

Năm 2009, Tự đề cập chuyện lấy vợ, một cô gái quê tận tỉnh Tiền Giang mà anh gặp khi ở Malaysia, bà Lợi đã chủ động gọi điện cho bố mẹ người yêu của con, kể ngọn ngành cảnh nhà. Sau chuyến ra thăm “nhà trai”, căn nhà đơn sơ chưa đầy 50m vuông ở thôn Kiên Long, xã Bình Thành, chính “nhà gái” gọi điện nói: “Con gái tôi ưng đâu, chúng tôi gả đó, chị à! Tụi nó thương yêu nhau thì để cho tụi nó đến với nhau, chị đừng ái ngại chuyện gì hết” làm bà Lợi nghẹn nói không nên lời, vì xúc động, vì thương con.

Số phận lại thêm một lần thử thách nghị lực gia đình này, khi liên tiếp năm 2011, 2012, hai lần ngã, ông Lợi bị gãy xương ở lưng và chân, từ đó đến nay việc đi lại của ông phải nhờ đôi nạng hỗ trợ. “Suốt mấy tháng nằm viện, làm khổ vợ con, tiêu tốn tiền bạc, tôi cứ nghĩ mình đèo bồng chi, giá như hồi trẻ cứ ở vậy một thân một mình cả đời sẽ không làm khổ thêm ai. Có lúc tôi hỏi bả: “Bà có thấy khổ không?”, bả cứ tỉnh bơ như không, còn bảo: “Đau ốm là chuyện thường tình, nhiều người bệnh tình còn ngặt nghèo hơn mình, ông phải cố khỏe để nuôi dạy con Vương (con gái út của vợ chồng ông Liên) ăn học đến nơi đến chốn nữa chứ!”. Nếu bả không bản lĩnh, cứng cỏi, luôn quên mình là người khuyết tật để sống và đương đầu với mọi khó khăn như một người bình thường thì không biết gia đình tôi sẽ đi về đâu nữa”, ông Liên trải lòng.

Hành trình xây tổ ấm

Câu chuyện tình yêu bị ngăn cản một lần nữa lặp lại trong gia đình này. Trong số ba người con của vợ chồng ông Liên, cô con gái giữa Phan Thị Đăng Minh (SN 1989) bị khuyết tật như mẹ. Chuyện tình và cuộc hôn nhân hiện tại của Minh với anh Nguyễn Thái Mẫn (SN 1986, ở thôn Trung Ái, phường Nhơn Hòa, thị xã An Nhơn, tỉnh Bình Định) cũng đầy trắc trở. “Chúng tôi quen nhau đã được 5 năm, trước khi gia đình tôi biết và tỏ ý không ủng hộ, Minh nhiều lần khước từ tình cảm của tôi. Cô ấy sợ tôi bị thiệt thòi, sợ tôi đến một lúc nào đó sẽ xao lòng, nhất là khi gia đình bên tôi thỉnh thoảng lại gọi điện đến cô ấy bảo chớ tin vào lòng son sắt kiểu “ba bảy hăm mốt” của đàn ông”, anh Mẫn chia sẻ.


Chị Phan Thị Đăng Minh.


Ngồi hít một hơi thuốc, anh Mẫn kể tiếp: “Những cuộc gọi ấy Minh luôn giấu biệt, âm thầm khóc một mình vì không muốn làm căng thẳng thêm mối quan hệ giữa tôi và gia đình vốn đang khá nặng nề. Hai năm qua, tôi và Minh đã kiên trì nhưng gia đình phía tôi vẫn chưa mở lòng, năm ngoái chúng tôi đã đăng ký kết hôn, hiện vợ tôi đang mang thai con gái đầu lòng tháng thứ 6. Minh sinh ra đã phải chịu thiệt thòi, chúng tôi vẫn đang từng ngày mong bố mẹ tôi sớm hiểu và đón nhận, để vợ tôi được chụp ảnh cưới, làm cô dâu như bao người con gái khác”.

Nói về đứa con gái tật nguyền của mình, đôi mắt hốc sâu và già nua của ông Liên ngấn lệ. Người cha mù lòa tội nghiệp bảo: “Nó đó, tính nết y như mẹ, rắn rỏi nhất nhà, giờ cũng là đứa khóc nhiều nhất bởi số phận và tình duyên trắc trở của mình. Nhiều lúc nhìn con, tôi không sao kìm được nước mắt. Cuộc đời của vợ chồng tôi khổ sao cũng được nhưng nhìn con cái tật nguyền như thế tôi thấy thương và tội nó lắm”. Ý thức sự kém may mắn của bản thân, Minh từ nhỏ đã sớm cứng cỏi. Thời còn học tiểu học, trường gần nhà, Minh đến trường bằng nạng. Lên cấp 2, trường cách nhà mấy cây số, bố thì mù, mẹ cũng phải có nạng chống đỡ mới đi được, ai cũng nghĩ Minh phải dừng việc học tại đấy. Vậy mà suốt 3 tháng hè trước khi vào lớp 6, Minh đã buộc chiếc xe đạp phải quy thuận theo sự điều khiển của đôi chân teo tóp, yếu ớt. Không biết bao lần Minh bị té ngã, trầy da chảy máu để thực hiện điều giản đơn kỳ diệu: tự lái xe đạp đến trường.

Bằng cách này, Minh học hết cấp 2 rồi lên cấp 3, trường xa hơn, rồi từ quê một mình khăn gói vào TP.Quy Nhơn thuê trọ học cao đẳng. Tốt nghiệp ngành Kế toán doanh nghiệp, trường Cao đẳng Nghề Quy Nhơn năm 2012, trải qua chuỗi ngày vất vả tìm việc, sau đó Minh được nhận vào làm tại Trung tâm Hỗ trợ người khuyết tật Nguyễn Nga (tại TP.Quy Nhơn). Minh ở nhờ tại trung tâm này, còn chồng cô, làm tại một công trường khai thác đá cách nơi vợ ở mấy chục cây số, vài ngày mới chạy xuống thăm vợ.

Từng đau khổ vì bị gia đình cấm cản song đến khi làm mẹ, ban đầu bà Lợi cũng không hẳn đồng ý để đứa con gái khiếm khuyết của mình lấy một người con trai khác cảnh ngộ. Bà nghĩ rằng, nên vợ chồng với một người chung số phận kém may mắn như mình sẽ đỡ bị so đo. Thương con gái đứt ruột, càng thương con rể vững dạ chung tình, điều bà Lợi quan tâm lúc này là tằn tiện, dành dụm để chuẩn bị đón con gái về sinh, bởi bà thấm thía hơn ai hết cảnh sinh nở mà không có người thân ruột thịt chăm sóc. Bà Lợi kể: “Mỗi lần thằng Mẫn chở vợ về thăm nhà, tôi lại chảy nước mắt. Có lần tôi hỏi: “Sao con dám làm rể nhà bố mẹ?”, nó gãi gãi đầu ngượng ngùng nói: “Mẹ hỏi vậy con biết trả lời sao, lỡ thương rồi…”.

Kết thúc cuộc trò chuyện, chúng tôi tỏ ý muốn chụp vài bức ảnh về đôi bạn trẻ, Mẫn đưa mắt về phía vợ như “hội ý”, sau một hồi bối rối, Minh thú thật: “Vợ chồng tôi kiêng chụp ảnh chung lắm, tôi nghe người lớn bảo chưa cưới nhau mà chụp ảnh cùng dễ… chia tay lắm. Tôi từng ngày mong mỏi được gia đình chồng chấp nhận, vì vậy một lý do dẫu viển vông mà giúp chúng tôi thêm vững tin là sẽ được đi cùng nhau đến trọn đời, tôi đều hết mực nâng niu”.

Tạp chí điện tử Hoà Nhập, cơ quan ngôn luận của Hiệp hội Doanh nghiệp của Thương binh và NKT Việt Nam, liên tục cập nhật thông tin liên quan về lĩnh vực kinh doanh của Thương binh và Người khuyết tật như: Đầu tư, kinh doanh, thương mại, dịch vụ, bất động sản, sức khỏe. Ngoài ra, Tạp chí cũng xin giới thiệu tới độc giả những bài viết về chính sách cho người có công, tấm gương thương binh, người khuyết tật vượt khó, doanh nhân thương binh, người khuyết tật tiêu biểu, doanh nghiệp của thương binhngười khuyết tật. Kính mời độc giả đón đọc. Mọi ý kiến đóng góp và chia sẻ xin liên hệ qua email tapchihoanhap@gmail.com.

Ý kiến độc giả

0

Lễ thượng cờ ‘Thống nhất non sông’ bên bờ Hiền Lương - Bến Hải

Sáng ngày 30/4, tỉnh Quảng Trị tổ chức lễ Thượng cờ "Thống nhất non sông" lá cờ Tổ quốc được kéo lên tại kỳ đài Di tích Hiền Lương - Bến Hải trong tiếng nhạc "Tiến quân ca" khiến nhiều người xúc động.
2024-04-30 14:05:00

Du khách trên sông Nho Quế tăng cao dịp lễ, CSGT căng sức điều tiết thuyền bè

Đội CSGT - TT Công an huyện Mèo Vạc đã triển khai nhiều giải pháp đảm bảo an toàn giao thông dịp nghỉ lễ 30/4 và 1/5.
2024-04-30 01:24:14

Đồng Nai: Bị thổi nồng độ cồn, 'ma men' đốt xe chuyên dụng của CSGT

Vì có hành vi vi phạm nồng độ cồn nên một người đàn ông đã bị tổ công tác của lực lượng CSGT giữ lại. Điều đáng nói là sau đó người đàn ông này đã phóng hoả đốt xe chuyên dụng của cảnh sát.
2024-04-29 18:14:10

Đũa gỗ Quảng Thủy, Ba Đồn: Chất lượng truyền thống - Công nghệ hiện đại

Đũa gỗ Quảng Thủy thành công nhờ áp dụng ứng dụng khoa học và công nghệ kết hợp với phương pháp thủ công truyền thống, sản phẩm HTX đa dạng mẫu mã kiểu dáng, chất lượng đáp ứng nhu cầu của các khách hàng, không chỉ bền, đẹp mà giá cả rất hấp dẫn phù hợp với nhiều khách hàng.
2024-04-29 16:20:00

Quảng Ninh: “Bừng sáng cùng Kỳ quan” - Carnaval Hạ Long đầu tiên trên biển

Tối 28/4 tại khu du lịch Bãi Cháy thành phố Hạ Long, Carnaval Hạ Long 2024 lần đầu tiên được tổ chức trên biển đã mang tới cho du khách nhiều cảm xúc về vùng đất, con người Quảng Ninh với nhiều nét văn hóa đặc sắc, khởi động một mùa du lịch mới.
2024-04-29 14:43:11

Công nhân môi trường lặng thầm làm đẹp đường phố dịp Lễ 30/4

Trong khi phần lớn người dân được nghỉ Lễ 30/4 kéo dài 5 ngày, thì trên các tuyến đường, ngõ phố của Hà Nội các công nhân vệ sinh môi trường vẫn đang đội nắng mưa, lặng thầm làm đẹp từng con đường, góc phố Thủ đô.
2024-04-29 11:29:38
Đang tải...