Đi qua ngày bão
Mỗi ngày tôi quay cuồng
với khối công việc ở cơ quan, đang giờ làm, tôi lại lao về nhà cơm nước, thuốc
men, vào viện. rồi quay cuồng với việc giấy tờ nhập học của con. Thì đấy, hơn
mười năm hai mẹ con vẫn chưa chuyển hộ khẩu về, trái tuyến, cực như thể con sắp
ra nước ngoài du học, theo mẹ suốt cuộc hành trình xin học con bé luôn mồm hỏi:
“Con có được học không hả mẹ?”. Thương mẹ, con bé rút lui: “Hay con về quê học
với ông bà cũng được mẹ ạ!”. Nước mắt mẹ lăn dài trên đường đi, chẳng có cơn
gió lẻ loi nào thổi đến, trên đời chỉ có những đám mây đen kịt trôi ngược về
phía mặt trời đã khuất bóng từ lâu.
Tôi không biết đã có
bao nhiêu ngày không trăng đã đi qua đời mình, cái vóc dáng mong manh tiểu thư
của tôi luôn oằn mình trong cơn bão, cũng thật lạ cái vẻ điệu đà của tôi khiến
cho ai một lần gặp tôi cũng lầm tưởng tôi luôn sống lãng mạn với mây trời trăng
gió trong sự bao bọc đến tuyệt đối. Có ai biết được rằng tôi sống rất thực tế,
tôi luôn tìm những điều thực nhất trong những cuốn sách tôi đọc, và chắt lọc những
chi tiết thật trong những trải nghiệm của cuộc đời, điều đó giúp tôi bình thản đón nhận mọi xấu tốt ở đời như một điều tất yếu mà mỗi con người
ai cũng gặp phải. Có như vậy tôi mới có
thể bước qua những cơn mưa dông luôn xuất hiện một cách bất chợt ngoài kia. Tôi
biết cách giữ “hồn cốt” lại cho riêng mình.
Mùa này, trước mỗi cơn
mưa trăng cứ tối lờ mờ chẳng đủ sáng một quầng bao phủ lên không gian oi bức,
tôi thích thắp sáng ngôi nhà của mình bằng một màu sáng trắng, tôi ngồi đợi bảo
đi qua, cái dáng vẻ nhẫn nại đến tội nghiệp của tôi vẫn hàng ngày in trên vách.
Hình như tất cả các căn nhà đã tắt đèn, có bao nhiêu căn nhà vẫn thắp đèn khi
có mưa bão trong hàng vạn căn nhà ấy? Có căn nhà nào thắp đèn vẫn chẳng thể xua
tan đi bóng tối như căn nhà của tôi không?
Đôi khi tôi cảm thấy
khong còn đủ sức lực để vượt qua một điều gì đó, nhưng rồi tôi lại tự an ủi
mình, hạnh phúc không phải bông hoa thơm, ngọt ngào luôn trong tầm tay với,
mà nó là tia sáng luôn được đặt ở phía cuối con đường của cuộc hành trình dài vất
vả gom nhặt. Có phải tôi vẫn chỉ là kẻ hành khất lê bước chầm chậm trên con đường
xa ngút ngàn ấy?
Tạp chí điện tử Hoà Nhập, cơ quan ngôn luận của Hiệp hội Doanh nghiệp của Thương binh và NKT Việt Nam, liên tục cập nhật thông tin liên quan về lĩnh vực kinh doanh của Thương binh và Người khuyết tật như: Đầu tư, kinh doanh, thương mại, dịch vụ, bất động sản, sức khỏe. Ngoài ra, Tạp chí cũng xin giới thiệu tới độc giả những bài viết về chính sách cho người có công, tấm gương thương binh, người khuyết tật vượt khó, doanh nhân thương binh, người khuyết tật tiêu biểu, doanh nghiệp của thương binh và người khuyết tật. Kính mời độc giả đón đọc. Mọi ý kiến đóng góp và chia sẻ xin liên hệ qua email tapchihoanhap@gmail.com.