Đi qua nỗi đau...
Nỗi đau nó là cấp số nhân và tỷ
lệ thuận với sự trưởng thành của mỗi con người. Ta ngồi ngẫm lại chuyện ngày
xưa, ngày mà ta còn bé lắm, ta chưa thể hiểu được nỗi đau là gì? Hình thù ra
làm sao? Thế nhưng, ta cũng biết buồn khi đột ngột con vật mà ta hằng yêu quý
bỏ ta mà đi, nó ngủ một giấc ngủ không bao giờ thức và chơi đùa cùng ta nữa. Ta
đã khóc, những giọt nước mắt thơ ngây rơi trên đôi gò má phúng phính còn búng
ra sữa. Đơn giản chỉ là không còn con vật để mà ta yêu chiều, vuốt ve lúc đi
lớp về. Đó cũng chính là nỗi đau, nỗi mất mát đi một cái gì đó mà ta hằng trân
trọng, nâng niu. Nhưng nỗi buồn đau đó qua đi nhanh chóng như bong bóng xà
phòng vậy. Rồi ta lại tìm được niềm vui mới trong một thời gian ngắn mà thôi.
Hay lớn lên một chút nữa ta cảm
nhận được nỗi đau thực sự, một nỗi đau mà có thể không cất nên lời. Đau khi
người thân bỏ chúng ta đi về cõi vĩnh hằng; đau khi đứa bạn nối khố đột ngột bị
tai nạn giao thông bỏ ta mà đi; đau khi ta bị mất một thứ gì đó mà cả đời ta
không lấy lại được. Đúng. Đau! Đau lắm chứ!...
Và, khi ta vào tuổi trưởng thành,
bước chân vào thế giới tình cảm đôi lứa, uyên ương thì nỗi đau đó lại ở một
cung bậc khác. Nỗi đau đó là khi ta bị chính người mình yêu thương phụ bạc, chà
đạp lên khối tình cảm thiêng liêng mà bấy lâu nay ta hằng nâng niu, gìn giữ và
xây đắp. Nỗi đau đó là khi những người con gái nhẹ dạ, cả tin bị những anh
chàng họ “SỞ” cướp đi tất cả sự trắng trong, thơ ngây và tuổi thanh xuân ngập
tràn trong tâm tưởng; Nỗi đau đó càng nhân lên gấp bội khi ta đặt quá nhiều
niềm tin vào đó rồi trong một chốc lát nó lại tan thành mây khói…
Nỗi đau là thế nhưng ta có đi qua
được nó hay không? Con đường và cách mà ta lựa chọn để đối diện với nỗi đau đó
thế nào? Khi gặp vào những hoàn cảnh ấy thì có nỗi buồn nào buồn hơn thế nữa!
Có nỗi đau nào đau hơn thế nữa! Những đêm ta thức trắng gặm nhấm nỗi đau trong
sự cô đơn, tuyệt vọng đến khôn cùng. Những giọt nước mắt cạn dần không còn có
thể chảy ra khóe mắt buồn của ta được nữa… Nỗi đau đã đè bẹp ý chí, nghị lực
của ta, làm cho ta mất đi phương hướng, mất đi niềm tin vào cuộc sống và có lúc
ta không muốn tồn tại trên cõi đời này nữa. Và, nếu như thế thì vô tình ta lại
làm cho những người xung quanh ta chạm vào nỗi đau. Nỗi đau đè lên nỗi đau. Cuộc
sống vốn muôn màu muôn vẻ, phức tạp như một sự biến tấu của khúc xương rồng.
Chỉ một khúc xương rồng thôi nhưng nó có bao nhiêu sự biến tấu?! Dẫu là thế
nhưng nó vốn có sức sống mãnh liệt, vượt qua bao thời gian và rồi nó vẫn là nó.
Với nỗi đau khôn xiết, không xua
được nó đi thì ta hãy đối diện với nó. Ta sẽ cho nỗi đau xuyên thấm vào ta một
lần và rồi ta hãy đi qua nó. Ta vẫn là ta trong cuộc sống vẫn còn nhiều điều đáng
trân trọng và ta đáng vươn tới lắm. ĐI QUA NỖI ĐAU để tìm cho mình một hướng
khác, tốt đẹp hơn, rộng mở hơn. Con đường mà ở đó trong lòng ta không có gợn
sóng của nỗi đau đã qua. Nỗi đau đã làm con tim ta rỉ máu.
“Sau cơn mưa trời lại sáng” đó là triết lý muôn đời vẫn đúng. Ta cũng thế, hãy cứng rắn, tự tin ĐI QUA NỖI ĐAU. Sau nỗi đau ta sẽ tìm lại được những niềm vui mới, những bến bờ hạnh phúc mới…
Tạp chí điện tử Hoà Nhập, cơ quan ngôn luận của Hiệp hội Doanh nghiệp của Thương binh và NKT Việt Nam, liên tục cập nhật thông tin liên quan về lĩnh vực kinh doanh của Thương binh và Người khuyết tật như: Đầu tư, kinh doanh, thương mại, dịch vụ, bất động sản, sức khỏe. Ngoài ra, Tạp chí cũng xin giới thiệu tới độc giả những bài viết về chính sách cho người có công, tấm gương thương binh, người khuyết tật vượt khó, doanh nhân thương binh, người khuyết tật tiêu biểu, doanh nghiệp của thương binh và người khuyết tật. Kính mời độc giả đón đọc. Mọi ý kiến đóng góp và chia sẻ xin liên hệ qua email tapchihoanhap@gmail.com.