Có một lần, ngồi với nhau tản mạn trà dư, đâu đó giữa Hà Nội phố, Tùng Dương sau những cuồn cuộn năng lượng, nén tiếng thở rồi nói như một khắc trầm ngâm hiếm thấy: “Đừng tưởng đã lên đến đỉnh sẽ được nghỉ ngơi. Sứ mệnh người nghệ sỹ như tôi cũng giống người đi dây, đầy may rủi.”