Mọi cánh cửa đã khép lại. Chúng tôi đã ngày càng xa nhau rồi. Tôi sẽ nhớ anh nhưng là anh của ngày xưa – là chàng trai mà tôi từng yêu. Anh ngày xưa là của riêng tôi, là tài sản mà không ai có thể lấy đi. Thế nên tôi cho phép mình nhớ nhung nhưng chỉ vài lần yếu đuối như hôm nay thôi... Tôi ngày hôm nay đã chấp nhận được cái sự thật ấy, cũng đã biết yêu thương bản thân và tìm thấy niềm vui tận hưởng cuộc sống của riêng mình... nhưng sao có những ngày tôi lại yếu lòng mà thấy lưng chừng cô đơn thế này!
2016-03-10 10:42:55