Yêu người khuyết tật
Nói yêu cho sang, chứ thật ra chỉ muốn có ai đó chia sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống thôi. Vậy mà cũng không dễ dàng gì...
Phải nói sao nhỉ...
Hạnh phúc???
Chưa cảm nhận được 1 lần trọn vẹn..
Được quan tâm??? Chia sẻ???
Có lẽ gom góp lại cũng chả là bao...
Cứ tưởng rằng người khuyết tật khi yêu sẽ rất tôn trọng cái tình yêu đó, bởi với mình thiếu thốn rất nhiều, tìm được người hiểu, đồng điệu và để mở lời yêu thương không phải đơn giản, và khi có được thì sẽ giữ gìn cho nhau từng giây phút...Nhưng tôi đã sai lầm
Cái chính là cuộc sống quá khó khăn, phải vật lộn với cơm áo gạo tiền đã đẩy xa dần hai đứa, thay vì nhận được sự cảm thông, động viên...thì chỉ toàn trách móc, hơn thua, không ai nhường nhịn ai...
Tiếp đó là cái Tôi hai người quá lớn, không nhìn vào thực tế để chấp nhận nhau mà cứ chạy theo những ảo vọng, ai cũng muốn được sống cuộc sống của chính mình mà không thể vì nhau bớt đi đôi chút...
Và lí do nữa là khoảng cách...có lẽ vì quá xa xôi, nên con tim không cùng nhịp đập. Tìm cái niềm tin đích thực nó quá khó khăn, những sự thật hiện hữu mỗi ngày bày ra trước mắt dần dần xé nát cái tin yêu kia. Bản tính, lời lẽ, ong bướm...cứ phơi bày ra trước mặt, chỉ có sỏi đá mới chịu làm thinh...
Sẽ không bao giờ quên những gáo nước lạnh như hắt vào mặt đến sững sờ...sẽ không quên cái lí lẽ bao biện, cổ súy rằng có thể ong bướm trăng hoa nhưng trong tim chỉ có một người, nực cười...Và sẽ ghi nhớ rằng có 1 người như thế đã đi qua đời tôi, để nhắc nhở cho tôi biết rằng, dù là ở trong hoàn cảnh nào, con người vẫn luôn giữ nguyên bản chất vốn dĩ của mình, hiếm thấy được một chữ NHẪN...
Người khuyết tật hay người bình thường khi yêu đều có chung một cảm xúc, đó là yêu và được yêu, là phải cho đi và nhận lại. Không có một tình yêu nào bền vững mà không đến từ hai phía. Nếu ai đó nghĩ rằng vì bản thân không được hoàn hảo mà tự đánh mất đi cái quyền lựa chọn hạnh phúc thì quả là sai lầm. Và nếu ai đó nghĩ rằng nkt nếu được yêu thì đó là vinh dự và phải cố giữ gìn thì càng sai lầm, bởi tình yêu không đến từ sự thương hại, mà là sự đồng điệu giữa hai tâm hồn, nên nếu không tìm được tiếng nói chung thì không nên cố làm gì...
Cuộc đời này, hạnh phúc ko phải chỉ là tình yêu đôi lứa, còn có nhiều thứ có thể làm cho mình được hạnh phúc, nên đừng cố gắng vì bất kỳ điều gì. Mệt mỏi...thì hãy buông...và không hối tiếc...
Tạp chí điện tử Hoà Nhập, cơ quan ngôn luận của Hiệp hội Doanh nghiệp của Thương binh và NKT Việt Nam, liên tục cập nhật thông tin liên quan về lĩnh vực kinh doanh của Thương binh và Người khuyết tật như: Đầu tư, kinh doanh, thương mại, dịch vụ, bất động sản, sức khỏe. Ngoài ra, Tạp chí cũng xin giới thiệu tới độc giả những bài viết về chính sách cho người có công, tấm gương thương binh, người khuyết tật vượt khó, doanh nhân thương binh, người khuyết tật tiêu biểu, doanh nghiệp của thương binh và người khuyết tật. Kính mời độc giả đón đọc. Mọi ý kiến đóng góp và chia sẻ xin liên hệ qua email tapchihoanhap@gmail.com.