Ngày này 45 năm trước ở CT4/203 (tiếp theo)
Chúng tôi lại nằm dài chờ đợi công binh làm ngầm. Sau gần một ngày chờ đợi chiếc xe đầu tiên qua đến giữa ngầm thì chết máy, nước tràn vào động cơ. Đã khó khăn lại càng thêm khó khăn vì không thể kéo được xe lên để tiếp tục thi công. Đúng lúc đó lữ đoàn phó về kỹ thuật Dương Xuân Tụ quyết định: "Cho thằng 389 qua thử xem sao!". Đây cũng là một quyết định táo bạo và liều lĩnh vì theo thiết kế cầu Mỹ chỉ chịu được trọng tải 8 tấn, nếu nhân với hệ số an toàn là 3 thì nó cũng chỉ chịu được tối đa là 24 tấn; trong khi đó xe tăng của bọn tôi nặng những gần 40 tấn thì quyết định cho đi thử qua là cực kỳ liều lĩnh. Còn tại sao lại chọn 389 đi qua đầu tiên là bởi nòng pháo của xe này đã bị một mảnh bom B52 chém vào sâu gần đốt ngón tay, phía trong các khương tuyến cũng bị lồi ra nhìn bằng mắt thường cũng thấy. Theo các “chuyên gia” thì nòng pháo này mà bắn sẽ bị gãy ngay. Tuy nhiên, trong điều kiện chiến trường chưa thay được thì cứ cho đi cùng với mục đích hỏng đâu sẽ "thịt" đấy lấy khí tài cho xe khác. Thế là toàn bộ thành viên 389 xuống xe, chỉ còn mình lái xe Nguyễn Hữu Nghị điều khiển xe qua cầu. Tất cả lái xe của đại đội tôi đứng tập trung ở đầu cầu theo dõi; thực ra nếu cầu sập thì cũng chỉ một mình 389 nằm lại nhưng nguy cơ lớn hơn là toàn bộ mạch máu giao thông trên đường 1 qua đây sẽ bị ngừng trệ. Quả thật đây là những giây phút cực kỳ căng thẳng đối với chúng tôi nên tất cả nín thở nhìn vào từng mắt xích xe 389. Và kia rồi - 389 đang lăn những mắt xích đầu tiên vào phần cầu Mỹ; cả nhịp cầu oằn xuống, lắc lư như đưa võng nhưng không sao cả. Vâng! Không sao cả. Chúng tôi ôm lấy nhau nhảy tưng tưng lên mừng rơi nước mắt. Tuy vậy lữ phó Tụ vẫn tập trung cánh lái xe chúng tôi lại và nhắc nhở: " Xe tăng của ta có thể vượt qua được các nhịp cầu tạm lắp bằng cầu Mỹ; song cần phải đi thật nhẹ nhàng, ổn định chân dầu và toàn bộ kíp xe phải xuống xe!". Từ đó trở đi, cứ gặp "cầu Mỹ" là bọn tôi xem xét qua loa rồi vượt. Phải công nhận bọn Mỹ tính toán kết cấu thật "siêu", trọng tải vượt gấp rưỡi giới hạn an toàn mà vẫn gánh ngon.
Thần tốc tiến về phương Nam. Ảnh tư liệu
Tuy nhiên, cũng do nằm chờ ở đây mà chúng tôi đã được các má chiến sĩ úy lạo một bữa cơm trưa ngon tuyệt. Lần đầu tiên tôi biết đến món rau sống thập cẩm của bà con Quảng Ngãi: rất nhiều thứ, có cả trái mít xanh, hoa chuối trộn vào, ăn giòn, mát và đủ các vị. Rất cảm động khi một má mếu máo: “Tổ cha tụi bây! Một tiểu đoàn mà chỉ có từng này người thôi ư? Biết vậy, các má mua cho bọn mi con heo”. Má đâu biết rằng, bữa cơm canh cá nấu chua cùng những rổ rau sống to đùng ngon biết bao với những thằng con giải phóng này.
Tạp chí điện tử Hoà Nhập, cơ quan ngôn luận của Hiệp hội Doanh nghiệp của Thương binh và NKT Việt Nam, liên tục cập nhật thông tin liên quan về lĩnh vực kinh doanh của Thương binh và Người khuyết tật như: Đầu tư, kinh doanh, thương mại, dịch vụ, bất động sản, sức khỏe. Ngoài ra, Tạp chí cũng xin giới thiệu tới độc giả những bài viết về chính sách cho người có công, tấm gương thương binh, người khuyết tật vượt khó, doanh nhân thương binh, người khuyết tật tiêu biểu, doanh nghiệp của thương binh và người khuyết tật. Kính mời độc giả đón đọc. Mọi ý kiến đóng góp và chia sẻ xin liên hệ qua email tapchihoanhap@gmail.com.